…Thời gian cứ truyen sex thấm thoát trôi qua, vậy là đã ba năm rồi kể từ ngày Minh ra đi. Chúng tôi giờ đã trưởng thành, đã chín chắc hơn trong nghĩ suy và hành động của mình. Sau cọ thi tuyệt vời học năm ấy, cả Linh, Trúc và Giang đều thực hành được ước muốn ủ ấp suốt bấy lâu. Còn tôi, tôi không thể đỗ vào trường học cực kì học yêu thích. Song tôi cũng đã chóng vánh vượt qua nỗi thất vọng để tiếp thô lỗ đăng kí dự tuyển nguyện vọng hai vào khoa Kế toán tại một trường học tuyệt học trong thành phố.
Bốn chúng tao không còn được thường xuyên la cà, rong chơi như trước nữa. doc truyen sex, truyen sex loan luan, phim sex online Nhưng cứ cuối tháng, khi ba nhỏ bạn từ trên Hà Nội về là cả bọn lại ghé thăm đầu hàng chả giò thân quen. Dù cho đã khôn lớn song sở thích của tụi tôi vẫn không hề thay đổi, que nem vẫn có sức quyến rũ đặc biệt với "ông anh ruột” của bốn đứa. Niềm hạnh phúc khi được thưởng thức que chả giò nóng hổi vẫn còn nguyên trong tôi. Tình bạn của chúng tôi cũng ngày càng gắn bó hơn, bền chặt chẽ hơn. Cái cảm giác được sống trong tình bạn quả thực rất tuyệt vời. Nhưng….
Trong lòng tôi vẫn có một nỗi buồn-mà có nhẽ ngay cả tình bạn mạnh mẽ kia cũng chẳng thể làm cho nỗi buồn ấy tiêu tan… Chỉ có Minh… chỉ mình Minh mới xoá tan được nỗi buồn ấy mà thôi. Cuốn nhật ký Minh tặng tôi trước khi đi, tôi giữ giàng như một bảo bối. Ngày nào tôi cũng viết đồng cân một dòng độc nhất vào cuốn sổ nhật kí: "Đan nhớ Minh nhiều lắm!”. Ba năm trôi qua là 1095 lần tôi nhớ về Minh… Hình ảnh hắn luôn luôn xuất hiện trong tâm trí của tôi vào mọi rợ lúc mọi nơi. Tôi hi vọng sao một lần sẽ được truyen sex moi gặp lại Minh để xin lỗi vì chưng những chuyện đã qua, để nói cho Minh biết tình cảm thật của mình… Nhưng hi vọng ước ấy có vẻ quá xa xôi… Minh chắc gì còn nhớ đến tôi nữa… chắc gì còn nghĩ về tôi nữa…
…
…
…
day la noi dung footer**
Đang bước đi lặng thầm trên phố, trong không gian đầy lá vàng phăng nhẹ nhàng theo gió…tôi thấy nhớ Minh quá… giờ này Minh ở đâu...
Chợt một làn gió mạnh thổi tung đám lá vàng đang ngủ yên trên mặt đất, tôi bỗng nhiên nhận ra rằng phía xa trước mắt mình là hình ảnh ai đó trông rất mực thân quen. Trái tim tôi rộn ràng, nước mắt sắp tràn mi, tôi muốn gọi thật to và chạy đến giữ chặt chẽ lấy người ấy- Minh đúng Minh rồi... Minh ơi! Vậy mà không hiểu sao đôi chân tôi bất động, tôi như sắp quỵ xuống… là mơ hay thật đây? Phải chăng nữa tôi nhìn nhầm, có lẽ hình ảnh Minh đồng cân là một ảo giác. Nếu như người khát khô, lang thang trên xa mạc hình dung ra tù và đảo thì tôi đang liên hồi trong nỗi nhớ về Minh tưởng tượng ra cậu ấy… Tôi đưa tay dụi mắt trong xúc cảm trào dâng… mặc dầu nước mắt nhoè mi nhưng tôi dám khẳng định đó không phải ảo giác…
Minh tiến về phía tôi… chầm chậm từng bước một… hình ảnh Minh hiện ra mỗi lúc một rõ nét.Tôi thật sự bối rối… nhìn Minh trông lạ quá-rất chững chàng và phong cách hơn xưa- phải công nhận là cực "đẹp trai”…
Tôi đứng yên như tượng, miệng lưỡi như tê cứng, từng nhịp thở dồn dập… Khi ánh mắt tôi chạm phải đôi mắt màu xanh dương, tôi thấy mình trở thành thử thật lúng túng, cứ như gà mắc tóc chẳng biết phải nói gì. Nhưng tôi kịp nhận ra trong đôi mắt của Minh vẫn chan chứa một tình cảm đặc biệt… Tôi khóc lên thành tiếng, cứ thút thít như một đứa trẻ con… Minh hấp tấp chạy đến rồi ôm tôi vào lòng… Trong vòng tay của hắn, một cảm giác rét mướt đang bao phủ lấy tôi… vòng tay cứ xiết chặt chẽ như chơi muốn rời ra… Minh đang sợ mất tôi??? Giọng nói hắn lạc đi:
- Minh nhớ Đan nhiều lắm! Đã bao lần Minh hi vọng được ôm Đan vào lòng. Đan không giận Minh chứ. Đan sẽ không ghét Minh do đã gặp Đan chứ?
Nước mắt tôi làm ướt sũng cả vai áo của Minh, đôi tay tôi ra công cố đập vào người hắn như một kiểu hờn dỗi:
- Tại Minh, tại Minh hết! Sao Minh ra đi không nói lời tạm biệt. Sao mang theo cả trái tim Đan đi để suốt tận ba năm mới quay lại tìm Đan. Minh có biết Đan đã nhớ Minh nhiều như thế nào không… Minh nói Minh đau lòng khi nhìn thấy Đan khóc vậy mà Minh đã làm Đan phải khóc đến hàng trăm lần rồi. Minh đúng là đồ tồi…
Minh ôm tôi chặt hơn, giọng hắn như dỗ dành:
- Uhm! Tất cả là bởi chưng Minh, đều là lỗi của Minh. Cho Minh xin khuyết điểm nhé. Từ nay và đến mãi về sau, không bao giờ Minh khiến Đan phải rơi nước mắt bởi mình nữa đâu. Đan hãy tin Minh nhé…
Tôi khóc càng to hơn nhưng tôi biết đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc trào dâng, của bao nỗi nhớ nhung tôi đã thầm ấp ủ, của niềm vui được có Minh kề bên…
… Minh ơi! Hãy luôn bên Đan như phút giây này nhé…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét